Văn mẫu lớp 12

Suy nghĩ về anh thanh niên trong lặng lẽ sapa

Suy nghĩ về anh thanh niên trong lặng lẽ sapa

Tổng hợp những bài làm văn Suy nghĩ về anh thanh niên trong lặng lẽ sapa hay nhất của các bạn học sinh giỏi văn đạt điểm cao. Mời các bạn đọc tham khảo và dựa vào đây viết cho mình một bài văn Suy nghĩ về anh thanh niên trong lặng lẽ sapa thật hay. Chúc các bạn luôn luôn học tập tốt.

Suy nghĩ về anh thanh niên trong lặng lẽ sapa – Bài làm 1

Nhắc đến Sa Pa, ta nghĩ ngay đến một khu du lịch nghỉ mát lớn của cả nước. Và vì thế, nhắc đến Sa Pa là nhắc đến sự nghỉ ngơi, hưởng thụ. Nhưng với “Lặng lẽ Sa Pa”, Nguyễn Thành Long đã cho ta biết đến một Sa Pa hoàn toàn ngược lại: Sa Pa với những con người đang miệt mài lao động ngày đêm cống hiến cho đất nước. Nhân vật anh thanh niên trong tác phẩm là một người tiêu biểu trong số đó. Anh đã để lại trong lòng người đọc một niềm yêu mến và cảm phục sâu sắc.

Không yêu mến, cảm phục sao được một con người cởi mở, thân thiện, ngăn nắp… và đặc biệt là say mê, yêu quý và có trách nhiệm với công việc của mình như thế!

Mở đầu tác phẩm, anh hiện lên qua câu chuyện của bác lái xe với người họa sĩ già và cô kĩ sư trẻ. Đó là một thanh niên hai mươi bảy tuổi, một mình làm công tác khí tượng kiêm vật lí địa cầu trên đỉnh Yên Sơn cao hơn hai ngàn mét. Nhưng trước hết, điều gây ấn tượng mạnh cho độc giả là chuyện "thèm người" của anh chàng "cô độc nhất thế gian" kia. Không phải anh ta "sợ người" mà lên làm việc ở đây, trái lại, anh ta từng chặt cây ngáng đường ngăn xe dừng lại để được gặp người "nhìn trông và nói chuyện một lát".

Lên đỉnh Yên Sơn, người họa sĩ và cô kĩ sư được gặp một con người "tầm vóc nhỏ bé, nét mặt rạng rỡ". Anh ta sống trong "một căn nhà ba gian, sạch sẽ, với bàn ghế, sổ sách, biểu đồ, thống kê, máy bộ đàm. Cuộc đời riêng của anh thanh niên thu gọn lại một góc trái gian với chiếc giường con, một chiếc bàn học, một giá sách". Sự cô độc không làm anh trở nên cộc cằn, cẩu thả. Trái lại, nó càng làm nổi bật những đức tính hiếm có ở chàng trai trẻ này. Một cuộc sống giản dị, ngăn nắp của một người yêu đời, say mê công việc và không có vẻ gì của sự buồn chán. Anh nồng nhiệt chào đón những người khách bất ngờ của mình; cởi mở giới thiệu về công việc, ngợi ca những người bạn cũng đang say mê miệt mài với công việc ở Sa Pa.  Lòng yêu người của anh đã được thể hiện phần nào ở những chi tiết trước đó: đào củ tam thất biếu vợ bác lái xe, “thèm người” đến mức hạ cây ngang đường để xe dừng lại mà nói chuyện với mọi người dăm ba phút… nhưng những người khách mới vẫn không khỏi xúc động về những gì anh mang tới cho họ. Khi hai người khách trở về, ngoài những quả trứng “của nhà có được” anh còn tặng họ cả những bông hoa rực rỡ. Hoá ra anh cũng vô cùng mộng mơ và lãng mạn!

Nhưng không dừng lại ở đó, anh tiếp tục khiến người đọc cảm động, ngạc nhiên và khâm phục về những gì anh nghĩ về công việc và những gì anh đã làm đã hiến dâng cho cuộc sống.

Anh là một chàng thanh niên, đã hai mươi bảy tuổi nhưng chưa có người yêu. Anh chấp nhận rời xa cuộc sống đô thị ồn ào, rời xa gia đình để gắn bỏ với công việc. Một công việc phức tạp, vất vả: "đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn động mặt đất, dự vào việc báo trước thời tiết hàng ngày, phục vụ sản xuất, phục vụ chiến đấu". Qua những lời tâm sự của anh về công việc ta đã phần nào hình dung được sự khó khăn, nguy hiểm của công việc. Chẳng những phải dậy đúng giờ “ốp” – vốn vẫn rất thất thường – mà phải đối mặt với những khắc nghiệt của thời tiết của thiên nhiên: gió, bão, tuyết, hoang thú,… Và đáng sợ hơn nữa là sự cô độc. Cùng với áp lực công việc, cái đó có thể giết chết con người bằng bệnh trầm cảm, tự kỉ nhưng anh thanh niên đã chiến thắng tất cả để giữ được một trái tim ấm áp, một tinh thần lạc quan, yêu đời. Anh triết lí về công việc của mình: "khi ta làm việc, ta với công việc là đôi, sao gọi là một mình được?". Được làm việc có ích đối với anh thế là niềm vui. Hơn nữa công việc của anh gắn liền với công việc của bao anh em đồng chí khác ở những điểm cao hơn hoặc thấp hơn. Người hoạ sĩ đã thấy bối rối khi bất ngờ được chiêm ngưỡng một chân dung đẹp đẽ đến thế: "bắt gặp một con người như anh là một cơ hội hãn hữu cho sáng tác, nhưng hoàn thành sáng tác còn là một chặng đường dài". Còn cô kĩ sư, với cô cuộc sống của người thanh niên là "cuộc sống một mình dũng cảm tuyệt đẹp", anh mang lại cho cô "bó hoa của những háo hức và mơ mộng ngẫu nhiên". Và người đọc, chắc hẳn cũng có những cảm nhận như thế về nhân vật đặc biệt này.

Cùng với những người kĩ sư trồng rau, nhà khoa học nghiên cứu sét,… anh thanh niên đã trở thành biểu tượng cho những con người đang hăng say lao động cống hiến sức mình cho Tổ quốc. Ra đời năm 1970, giữa lúc miền Bắc đang hăng say sản xuất để chi viện cho miền Nam đánh Mĩ, nhân vật anh thanh niên trong “Lặng lẽ Sa Pa” đã thực sự trở thành biểu tượng cho những anh hùng lao động đồng thời động viên, cổ vũ tinh thần lao động, sản xuất của nhân dân miền Bắc.

Nhân vật anh thanh niên trong truyện ngắn của Nguyễn Thành Long đã để lại trong lòng người đọc những tình cảm thật tốt đẹp. Hình ảnh của anh đã và đang động viên thế hệ trẻ hôm nay tiếp tục noi gương để đi theo bước chân dũng cảm, cao đẹp của cha anh ngày trước.

Suy nghĩ về anh thanh niên trong lặng lẽ sapa – Bài làm 2

Truyện ngắn “Lặng lẽ Sa Pa” của Nguyễn Thành Long là câu chuyện đẹp, nhẹ nhàng và bình dị kể về cuộc sống của những con người trong thời kỳ xây dựng đất nước đi lên xã hội chủ nghĩa. Trong đó tác giả làm toát lên vẻ đẹp hiếm có của anh thanh niên làm nhiệm vụ trên núi cao và khát vọng sống, khát vọng cống hiến bất diệt.

Với giọng điệu nhẹ nhàng, trữ tình, sâu lắng; những trang viết mộc mạc, chân thực của Nguyễn Thành Long đã khiến cho trái tim người đọc thổn thức với bao nhiêu cảm xúc đẹp. Hình ảnh anh thanh niên được khắc họa đậm nét trong từng trang viết. Người đọc có một cái nhìn mới mẻ, khách quan hơn đối với những người đang ngày đêm thầm lặng cống hiến cho quê hương, tổ quốc. Anh thanh niên không có tên cụ thể, tác giả chỉ gọi anh là “anh thanh niên”, có lẽ đó là dụng ý nghệ thuật của tác giả.

Anh thanh niên ấy chính là trung tâm của truyện ngắn. Anh không xuất hiện ngay từ đầu tác phẩm mà chỉ có mặt trong cuộc gặp gỡ chốc lát với người họa sĩ già, cô kĩ sư mới ra trường và bác lái xe. Ngay cả đến tên anh, tác giả cũng không giới thiệu. Song dù chỉ gặp anh trong ba mươi phút ngắn ngủi người "cô độc nhất thế gian" ấy đã khiến người đọc rung cảm và xúc động trước vẻ đẹp tâm hồn lấp lánh, trước chân dung của một người lao động lặng lẽ cống hiến cho đất nước trong cái lặng lẽ của Sa Pa.

Đến với những trang viết tinh tế và đầy cảm xúc của Nguyễn Thành Long, người đọc thật sự ấn tượng trước hoàn cảnh sống và làm việc của anh thanh niên “ một người lao động chân chính, thật ấn tượng trước hình ảnh một người thanh niên tầm vóc bé nhỏ, nét mặt rạng ngời. Anh sống một mình trên đỉnh Yên Sơn cao 2600m, quanh năm suốt tháng chỉ có mây núi, cây cỏ Sa Pa làm bạn. Một cuộc sống như vậy chẳng lẽ lại khiến anh cô đơn, buồn tẻ? Công việc của anh cũng hết sức gian khó. Anh là một cán bộ khí tượng kiêm vật lý địa cầu "đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây. Công việc ấy không khó nhưng gian lao lắm. Quên sao được những đêm gió tuyết, giá rét khi anh làm việc! Quên sao được cái lặng im đáng sợ của Sa Pa lúc nửa đêm! Quả thật, hoàn cảnh sống gian khó vất vả, cô đơn ấy của anh đã khiến người đọc cảm phục anh biết nhường nào.

Xem thêm:  Dàn ý phân tích diễn biến tâm trạng và hành động của nhân vật Mị

Anh là một chàng thanh niên, đã hai mươi bảy tuổi nhưng chưa có người yêu. Anh chấp nhận rời xa cuộc sống đô thị ồn ào, rời xa gia đình để gắn bỏ với công việc. Một công việc phức tạp, vất vả: "đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn động mặt đất, dự vào việc báo trước thời tiết hàng ngày, phục vụ sản xuất, phục vụ chiến đấu". Qua những lời tâm sự của anh về công việc ta đã phần nào hình dung được sự khó khăn, nguy hiểm của công việc. Chẳng những phải dậy đúng giờ “ốp” – vốn vẫn rất thất thường – mà phải đối mặt với những khắc nghiệt của thời tiết của thiên nhiên: gió, bão, tuyết, hoang thú,… Và đáng sợ hơn nữa là sự cô độc. Nhưng anh thanh niên đã chiến thắng tất cả để giữ được một trái tim ấm áp, một tinh thần lạc quan, yêu đời. Anh triết lí về công việc của mình: "khi ta làm việc, ta với công việc là đôi, sao gọi là một mình được?". Được làm việc có ích đối với anh thế là niềm vui. Hơn nữa công việc của anh gắn liền với công việc của bao anh em đồng chí khác ở những điểm cao hơn hoặc thấp hơn. 

Ngoài ra, đọng lại trong lòng mỗi người đọc là phong cách sống của anh. Thật ngỡ ngàng khi người thanh niên ấy sống một mình cô đơn trên núi cao mà lại tổ chức; sắp xếp, được một cuộc sống nề nếp, ngăn nắp, khoa học. Cuộc sống xung quanh bỗng trở nên thật đẹp dưới bàn tay của anh, căn nhà nhỏ sạch sẽ, gọn gang, những hàng sách được xếp ngay ngắn trên giá, vườn hoa rực rỡ, mang đậm hơi thở Sa Pa với "hoa đơn, hoa thược dược, vang tím, đỏ, phấn, tổ ong".
Đặc biệt anh rất hồ hởi, cởi mở với mọi người, gặp mỗi người trên chiếc xe từ Hà Nội lên Sa Pa, anh vui mừng khôn xiết như gặp lại bạn cũ vậy. Gặp ông họa sĩ và cô kĩ sư, anh không một chút ngần ngại mời hai người lên nhà chơi. Anh đã tặng cô kĩ sư một bó hoa thật to "Tôi cắt thêm mấy cành nữa. Rồi cô muốn lấy bao nhiêu nữa tùy ý. Cô cứ cắt một bó rõ to vào. Có thể cắt hết “nếu cô thích", và anh kể chuyện say mê, hồ hởi như đang tâm tình với hai người bạn tri kỉ. Sự cởi mở của anh thật đáng trân trọng làm sao.

Công việc vất vả,có những đóng góp quan trọng cho đất nước nhưng người thanh niên hiếu khách và sôi nổi ấy lại rất khiêm tốn. Anh cảm thấy đóng góp của mình bình thường,nhỏ bé so với bao ngừơi khác. Bởi thế anh ngượng ngùng khi ông hoạ sỹ già phác thảo chân dung mình vào cuốn sổ tay. Con người khiêm tốn ấy hào hứng giới thiệu cho ông hoạ sỹ những người khác đáng vẽ hơn mình: “Không, không,bác đừng mất công vẽ cháu, để cháu giới thiệu cho bác những người khác đáng vẽ hơn. Đó là ông kỹ sư ở vườn rau vượt qua bao vất vả để tạo ra củ su hào ngon hơn,to hơn. Đó là “người cán bộ nghiên cứu sét,11 năm không xa cơ quan lấy một ngày”…Dù còn trẻ tuổi,anh thấm thía cái tình nghĩa của mảnh đất Sa Pa,thấm thía sự hy sinh lặng thầm của những con người đang ngày đêm làm việc và lo nghĩ cho đất nước. Mặc dù công việc vất vẻ, khó nhọc nhưng anh không bao giờ kêu than hay tự hào về mình điều gì hết. Anh luôn thấy những đóng góp của mình là nhỏ bé trước người khác.

Như vậy với cốt truyện nhẹ nhàng, tinh cảm nhưng Nguyễn Thành Long đã gieo vào lòng người đọc về xúc cảm về hình ảnh một con người hi sinh thầm lặng ở một nơi hoang vắng. Chúng ta càng thêm trân trọng hơn những con người đang ngày đêm vì đất nước.

Suy nghĩ về anh thanh niên trong lặng lẽ sapa – Bài làm 3

Nếu là con chim chiếc lú 

Thì con chim phải hót, chiếc lá phải xanh 

Lẽ nào vay mà không có trả 

Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình.

Những dòng thơ ấy như ngân vang da diết, gieo vào lòng người đọc những xúc cảm thật khó quên về một quan niệm sống rất đẹp: Sống là cho người khác chứ không phải cho riêng mình! Sống là phải quan tâm lo lắng đến những người xung quanh. Và đến với truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa của nhà văn Nguyễn Thành Long, ta cũng bắt gặp một tư tưởng, một cách sống như vậy. Được viết trong chuyến đi thực tế lên Lào Cai năm 1970, truyện ngắn đã để lại một dư âm không lặng lẽ bởi nó đã thành công trong việc xây dựng hình tượng những con người đang thầm lặng cống hiến cho Tổ quốc. Đặc biệt, nhân vật anh thanh niên – một con người đáng mến đáng yêu đã để lại trong lòng người đọc những ấn tượng khó quên về vẻ đẹp của người lao động.

Anh thanh niên ấy chính là trung tâm của truyện ngắn. Anh không xuất hiện ngay từ đầu tác phẩm mà chỉ có mặt trong cuộc gặp gỡ chốc lát với người họa sĩ già, cô kĩ sư mới ra trường và bác lái xe. Ngay cả đến tên anh, tác giả cũng không giới thiệu. Song dù chỉ gặp anh trong ba mươi phút ngắn ngủi người “cô độc nhất thế gian” ấy đã khiến người đọc rung cảm và xúc động trước vẻ đẹp tâm hồn lấp lánh, trước chân dung của một người lao động lặng lẽ cống hiến cho đất nước trong cái lặng lẽ của Sa Pa.

Đến với những trang viết tinh tế và đầy cảm xúc của Nguyễn Thành Long,, người đọc thật sự ấn tượng trước hoàn cảnh sống và làm việc của anh thanh niên “ một người lao động chân chính, thật ấn tượng trước hình ảnh một người thanh niên tầm vóc bé nhỏ, nét mặt rạng ngời. Anh sống một mình trên đỉnh Yên Sơn cao 2600m, quanh năm suốt tháng chỉ có mây núi, cây cỏ Sa Pa làm bạn. Một cuộc sống như vậy chẳng lẽ lại khiến anh cô đơn, buồn tẻ? Công việc của anh cũng hết sức gian khó. Anh là một cán bộ khí tượng kiêm vật lý địa cầu “đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây. Công việc ấy không khó nhưng gian lao lắm. Quên sao được những đêm gió tuyết, giá rét khi anh làm việc! Quên sao được cái lặng im đáng sợ của Sa Pa lúc nửa đêm! Quả thật, hoàn cảnh sống gian khó vất vả, cô đơn ấy của anh đã khiến người đọc cảm phục anh biết nhường nào.

Sống trong một hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy nhưng thật cảm phục khi ở người thanh niên ấy vẫn ngời lên niềm đam mê cháy bỏng với công việc, vẫn lấp lánh một tinh thần, thái độ, ý thức trách nhiệm với công việc Quanh năm suốt tháng chỉ có cây cỏ làm bạn, cô đơn một mình, thế nhưng anh đã ý thức được công việc của mình. Đó là công việc “báo trước thời tiết hàng ngày phục vụ sản xuất, phục vụ chiến đấu”. Thử hỏi nếu không có lòng yêu nghề, không có một niềm say mê rực cháy thì làm sao có thể nhận ra giá trị đích thực của công việc? Trong suy nghĩ của anh, được làm việc là một điều thật hạnh phúc, hãnh diện. Còn gì đẹp hơn tinh thần yêu nghề tha thiết ở người thanh niên ấy? “Khi ta làm việc, ta với công việc là đôi, sao gọi là một mình được?. Có lẽ ngọn lửa say mê công việc đã khiến anh quên đi bao cô đơn gian khó, tỏa sáng tâm hồn anh, để rồi chỉ còn lại sự toàn tâm, toàn ý cho nghề nghiệp? Anh luôn tự động viên, an ủi mình để hoàn thành tốt công việc. “Mình sinh ra là gì, mình đẻ ở đâu, mình vì ai mà làm việc?”. Suy nghĩ như vậy chẳng đẹp lắm sao? Và thật xúc động khi niềm say mê ấy được nhen nhóm lên hàng triệu lần khi anh biết tin là mình đã góp phần bắn rơi máy bay Mĩ ở cầu Hàm Rồng. Tâm hồn anh như ngập tràn niềm sung sướng, bồi hồi và hãnh diện. Chẳng phải một con người bé nhỏ như anh cũng đã cống hiến cho cách mạng cho đồng bào đó sao? Và bắt đầu từ đây, cuộc đời đến với anh ngày càng đẹp hơn, có ý nghĩa hơn, để rồi anh nguyện rằng sẽ mãi phục vụ Tổ quốc. Suy nghĩ ấy, sự say mê cháy bỏng ấy của anh đã thể hiện một lí tưởng cao đẹp.

Xem thêm:  Bình giảng một đoạn văn tả cảnh và cảm xúc của nhân vật Mị giữa ngày Tết trong tác phẩm Vợ chồng A Phủ của Tô Hoài (đoạn từ “Hồng Ngài năm ây...” đến “... quả pao rơi rồi”)

Không chỉ có vậy, người đọc còn yêu mến và cảm phục anh hơn bởi vẻ đẹp rạng ngời trong những hành động cụ thể. Công việc của anh đòi hỏi sự chính xác, tỉ mỉ rất cao. “Cháu lấy những con số mỗi ngày báo về nhà bằng’ máy bộ đàm bốn giờ, mười một giờ, bảy giờ tối, lại một giờ sáng”. Công việc ấy thật là gian lao! Để đo gió đo mưa, anh đã quên đi bao rét mướt, giá lạnh, quên đi cái buồn ngủ xâm chiếm để hoàn thành tốt công việc của mình. Ấy vậy mà anh khẳng định: “Công việc nói chung dễ, chỉ cần chính xác”. Hẳn là tất cả những hành động của anh đều dồn cho công việc nên anh mới có thể vui vẻ, yêu nghề đến vậy. Thử hỏi còn nghề gì cao quý hơn những hành động “quên mình” ấy của anh?

Ngoài ra, đọng lại trong lòng mỗi người đọc là phong cách sống của anh. Thật ngỡ ngàng khi người thanh niên ấy sống một mình cô đơn trên núi cao mà lại tổ chức; sắp xếp, được một cuộc sống nề nếp, ngăn nắp, khoa học. Cuộc sống xung quanh bỗng trở nên thật đẹp dưới bàn tay của anh – một con người lao động chân chính. Nào là căn nhà nhỏ sạch sẽ, gọn gàng. Nào là những hàng sách được xếp ngay ngắn trên giá. Nào là vườn hoa rực rỡ, mang đậm hơi thở Sa Pa với “hoa đơn, hoa thược dược, vang tím, đỏ, phấn, tổ ong”.

Đặc biệt anh rất hồ hởi, cởi mở với mọi người, gặp mỗi người trên chiếc xe từ Hà Nội lên Sa Pa, anh vui mừng khôn xiết như gặp lại bạn cũ vậy. Gặp ông họa sĩ và cô kĩ sư, anh không một chút ngần ngại mời hai người lên nhà chơi. Anh đã tặng cô kĩ sư một bó hoa thật to “Tôi cắt thêm mấy cành nữa. Rồi cô muốn lấy bao nhiêu nữa tùy ý. Cô cứ cắt một bó rõ to vào. Có thể cắt hết “nếu cô thích”, và anh kể chuyện say mê, hồ hởi như đang tâm tình với hai người bạn tri kỉ. Sự cởi mở của anh thật đáng trân trọng làm sao!

Không chỉ có vậy, anh còn rất quan tâm đến mọi người. Quên sao được củ tam thất mà anh gửi biếu vợ bác lái xe. Quên sao được làn trứng gà mà anh chuẩn bị cho ông họa sĩ và cô kĩ sư ăn trưa! Những món quà ấy tuy nhỏ nhưng đó chẳng phải là tấm lòng chân thành, sự nhiệt tình chu đáo ở anh.

Anh là một con người Sống rất giản dị và vô cùng khiêm tốn. Người họa sĩ già bất giác tìm ra anh chính là nguồn cảm hứng mà bấy lâu nay ông đi tìm, là nguồn khao khát mà ông chờ đợi. Ông muốn vẽ lại chân dung của anh để hoàn thành kiệt tác của mình. Nhưng anh thấy day dứt: “Không, không bác? đừng vẽ cháu! “Để cháu giới thiệu với bác những người khác đáng cho bác vẽ hơn. Anh luôn nghĩ đến những người xung quanh cũng đang thầm lặng làm việc và còn tốt hơn mình. Anh đã kể về người kĩ sư ở vườn rau su hào, về nhà khoa học nghiên cứu sét. Dường như trong từng lời kể ấy, ta luôn bắt gặp đâu đây ánh mắt cảm phục, tự hào về những con người đang lặng lẽ cống hiến cho Tổ quốc trong anh. Có lẽ nào sự khiêm tốn ấy lại không khiến ta xúc động?

Lặng lề Sa Pa với những trang viết tinh tế đã để lại trong lòng người đọc những ấn tượng không phai về vẻ đẹp trong suy nghĩ, trong phong cách sống của anh thanh niên. Sự lặng lẽ cống hiến cho Tổ quốc của con người bình thường mà cao cả ấy sẽ mãi sưởi ấm trái tim ta. Bất giác, trước những con người lao động chân chính ấy, ta tự hỏi về lẽ sống, lí tưởng của thanh niên ngày nay. Liệu những suy nghĩ bây giờ còn giống với những con người lặng lẽ – những “mùa xuân nho nhỏ” của đất nước:

Một mùa xuân nho nhỏ 

Lặng lẽ dâng cho đời 

Dù là tuổi hai mươi 

Dù là khi tóc bạc.

Suy nghĩ về anh thanh niên trong lặng lẽ sapa – Bài làm 4

“Lặng lẽ Sa pa ”của Nguyễn Thành Long là một trong những truyện ngắn cực kỳ đặc sắc. Và khi đọc xong truyện ngắn này thì lòng ta cứ xao xuyến vấn vương trước vẻ đẹp của những con và không thể nào có thể quên được đó anh thanh niên làm công tác khí tượng kiêm vật lý địa cầu đã để lại cho chúng ta nhiều ấn tượng khó phai mờ trong lòng độc giả.

Ta như cảm nhận thấy được hình ảnh anh thanh niên này đẹp ở tấm lòng yêu đời và cũng hết lòng yêu nghề. Nhân vật như hiện ra ở tinh thần trách nhiệm cao với công việc lắm gian khổ của mình. Qủa thật, người đọc như càng khâm phục anh hơn bao giờ hết khi ngay ở trong lời giới thiệu với ông hoạ sỹ già và cô gái,bác lái xe gọi anh là “người cô độc nhất thế gian”. Thế rồi nhân vật anh thanh niên dường như cũng đã hiện ra bằng chính công việc như đã gắn liền với anh. Đó chính là mấy năm nay anh “sống một mình trên đỉnh Yên Sơn cao 2600m bốn bề chỉ có cỏ cây và mây mù lạnh lẽo”.

Khắc họa nhân vật một cách khá rõ nét, ta như nhìn nhận thấy chính công việc hàng ngày của anh là “đo gió, đo mưa, đo chấn động mặt đất” và thế rồi ghi chép, anh thanh niên cũng như lại gọi vào máy bộ đàm báo về trung tâm. Cũng đã có rất nhiều đêm anh phải “đối chọi với gió tuyết và lặng im đáng sợ”. Tất cả những điều kiện khắc nghiệt của thiên nhiên là như vậy mà anh rất yêu công việc của mình. Đối với anh quan niệm rằng “khi ta làm việc ta với công việc là đôi,sao gọi là một mình được?” Anh đồng thời cũng lại hiểu rõ ràng “Công việc của cháu gian khổ thế đấy, chứ cất nó đi, cháu buồn đến chết mất”. Người đọc như nhận thấy được anh thanh niên như cũng sống một mình nhưng anh không đơn độc bởi “lúc nào tôi cũng có người để trò chuyện. Thông qua đây ta dường như cũng thấy được có ý nghĩa là có sách ấy mà”. Mặc dù phải sống trong điều kiện thiếu thốn nhưng người thanh niên ấy vẫn ham mê công việc. Ở anh thanh niên người ta vẫn nhận thấy được sự yêu đời cũng như sự sắp xếp công việc một cách thật khoa học nhất khiến ai cũng phải nể phục.

Khi nhân vật anh thanh niên sống trong hoàn cảnh như thế sẽ có người dần thu mình lại trong nỗi cô đơn. Nhưng người đọc vẫn cứ nhận thấy được ở anh thanh niên này thật đáng yêu ở nỗi “thèm người ”. Chính bởi lòng hiếu khách đến nồng nhiệt và đó cũng chính là những sự quan tâm đến người khác một cách chu đáo. Đặc biệt nhân vật anh thanh niên đường như cũng ngay từ những phút gặp gỡ ban đầu, đó là lòng mến khách. Đồng thời ta như nhận thấy được cả sự nhiệt tình của anh đã gây được thiện cảm tự nhiên đối với người hoạ sỹ già và cô kỹ sư trẻ. Thế rồi ngay trong niềm vui được đón khách dào dạt trong anh. Tất cả như cũng đã toát lên qua nét mặt, cũng như những hành động cử chỉ như “anh biếu bác lái xe củ tam thất, mừng quýnh đón quyển sách bác mua hộ”. Thế rồi anh cũng lại như hồ hởi đón mọi người lên thăm “nhà”. Thế rồi độc giả như cũng nhận thấy được cũng chính với sự hồn nhiên kể về công việc, về cả những đồng nghiệp và cuộc sống của mình nơi Sa pa lặng lẽ. Tất cả những điều này dường như đã gây cho người đọc những ấn tượng thật khó phai mờ về hình ảnh anh thanh niên.

Xem thêm:  Nêu cảm nhận khi đọc đoạn trích truyện “Ông già và biển cả” của nhà văn Hê-minh-uê

Có lẽ chính vì công việc vất vả, thế rồi ta như nhận thấy được rằng cũng lại có những đóng góp quan trọng cho đất nước nhưng người thanh niên hiếu khách và sôi nổi ấy lại rất khiêm tốn. Tất cả chúng ta dường như cũng sẽ nhận thấy và cảm nhận được phần nào những đóng góp của anh thanh niên. Nhưng đáng nói anh lại luôn khiêm nhường cho rằng công lao của anh rất bình thường, thậm chí cũng lại còn rất nhỏ bé so với bao nhiêu người lao động cho đất nước. Cũng chính bởi thế anh ngượng ngùng khi ông hoạ sỹ già đã xin phác thảo chân dung mình vào cuốn sổ tay. Thế rồi ngay lập tức thì con người khiêm tốn ấy hào hứng giới thiệu cho ông hoạ sỹ những người khác đáng vẽ hơn mình. Đó chính là câu “Không, không, bác đừng mất công vẽ cháu, để cháu giới thiệu cho bác những người khác đáng vẽ hơn”. Thế rồi ta như thấy được đó cũng chính là ông kỹ sư ở vườn rau vượt qua bao vất vả để tạo ra củ su hào ngon hơn, và cũng to hơn. Thế rồi ta như cũng thấy được đó chính là “người cán bộ nghiên cứu sét, và phải 11 năm không xa cơ quan lấy một ngày”… Thế rồi ta nhận thấy được cho dù còn trẻ tuổi, anh thấm thía cái nghiã,cái tình của mảnh đất Sa pa. Tất cả như cũng đã thấm thía sự hy sinh lặng thầm của những con người đang ngày đêm làm việc và lo nghĩ cho đất nước ta thêm giàu đẹp hơn.

Thật tài tình biết bao nhiêu, chính bằng một cốt truyện khá nhẹ nhàng người đọc như cũng đã có được cảm nhận về anh thanh niên một cách rõ ràng nhất. Một người luôn công hiến cho công việc cho đất nước, anh không màng đến cả tuổi trẻ cũng như nhận được gì trong công việc vất vả đó. Đây thực sự là một tấm gương đẹp mà thế hệ trẻ cần noi theo.

Với truyện ngắn này “Lặng lẽ Sa Pa”, phải chăng nhà văn Nguyễn Thành Long cũng như đã muốn khẳng định một chân lý: Chính cuộc sống của chúng ta được làm nên từ bao phấn đấu, hy sinh lớn lao và thầm lặng? Ta dường như cũng nhận thấy được lại có những con người cần mẫn và cũng thật nhiệt thành như anh thanh niên ấy. Tất cả những việc làm này dường như đã khiến cuộc sống này thật đáng trân trọng, thật đáng tin yêu biết bao.

Suy nghĩ về anh thanh niên trong lặng lẽ sapa – Bài làm 5

Anh thanh niên trong “Lặng lẽ Sa Pa” chính là một điều lặng lẽ để góp nhặt tạo thành lặng lẽ của cả vùng đất Sa Pa mộng mơ. Nguyễn Thành Long đã vẽ nên một bức tranh Sa Pa trong tác phẩm với những con người hy sinh thầm lặng trong công cuộc bảo vệ và xây dựng đất nước. Nhân vật anh thanh niên là một điển hình như thế: cởi mở, thân thiện, ngăn nắp và say mê với công việc của mình một cách thầm lặng ở Sa Pa.

Hình ảnh anh thanh niên đã hiện lên ngay ban đầu qua câu chuyện của bác lái xe, ông họa sĩ và cô kĩ sư, đó là một anh thanh niên hai mươi bảy tuổi, làm công tác khí tượng kiêm vật lí địa cầu trên đỉnh Yên Sơn cao hơn hai ngàn mét. Và điều gây ấn tượng nhất ở anh là sự “thèm người”, một mình cô độc khiến anh khát khao được gặp gỡ và nói chuyện với mọi người. Thể hiện anh có tâm hồn cởi mở, thân thiện.

Lên đến đỉnh Yên Sơn, mọi người ghé vào nhà thăm anh thanh niên. Căn nhà nhỏ của anh thật năn nắp “một căn nhà ba gian sạch sẽ, với bàn ghế, sổ sách, biểu đồ, thống kê, máy bộ đàm. Cuộc đời riêng của anh thanh niên thu gọn lại một góc gian trái chiếc giường con, một chiếc bàn học, một giá sách.” Sự cô độc không khiến anh trở nên cọc cằn, buồn tẻ mà ngược lại anh lại tự tìm kiếm tìm cho mình những niềm vui. Anh xây dựng một không gian sống ngăn nắp và trồng một vườm hoa. Tâm hồn anh đẹp và rực rỡ như những bông hoa trước nhà. Anh cảm thấy tự hào và say mê với công việc của mình. Trong cuộc trò chuyện giữa anh với ông họa sĩ, anh kể những gian khó, vất vả của nghê với giọng say mê. Dù gió tuyết có thổi to cũng không ngăn anh hoàn thành nhiệm vụ. Anh còn kể những chiến công mà anh có được với giọng hứng khởi và đầy tự hào. Ta có thể cảm nhận được trong anh trái tim yêu nghề, hết mình với công việc. Với mỗi công việc, phải có đam mê và yêu thích thì ta mới hoàn thành nó được và anh thanh niên với sự say mê công việc đã như truyền cho chính người đọc một ý thức rõ ràng hơn về tâm quan trọng của sự say mê công việc.

Không những thế, anh thanh niên còn có một đức tình vô cùng quý giá chính là lòng yêu thương con người. Anh đã tặng vợ bác lái xe dăm củ tam thất khi vợ bác bị ốm, anh “thèm người” đến mức hạ cây chắn ngang đường để có người nói chuyện dăm ba phút. Rồi khi tiễn đoàn khách của ông họa sĩ, anh đã tặng họ những quả trứng” của nhà có được” và những bông hoa rực rỡ trước nhà. Anh có một tấm lồng hiếu khách, đôn hậu và chan chứa yêu thương. Nhưng điều khiến ta cảm phục nhất ở anh thanh niên chắc hẳn chính là sự dũng cảm chiến thắng chính bản thân của anh.

Là một thanh niên, anh dám từ bỏ cuộc sống xa hoa nơi phố thị để lên vùng núi Sa Pa cao ngàn mét, nơi được coi là “nơi gặp gỡ đất trời” để làm công việc “ đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn động mặt đất, dự vào việc báo trước thời tiết hàng ngày, phục vụ sản xuất, phục vụ chiến đấu”. Anh đã tự nhận thức rõ được tầm quan trọng của công việc nên những khó khăn khi làm việc anh vượt qua hết tất cả. Những khi phải đi đo vào đêm, bão tuyết rét buốt nhưng anh vẫn kiên trì với công việc của mình. Anh không sợ cô độc và không thấy cô độc, anh triết lí “khi làm việc, ta với công việc là đôi, sao gọi là một mình được?” Suy nghĩ lạc quan ấy đã khiến anh không còn cảm thấy cô độc và buồn chán, được góp sức của mình vào công cuộc xây dựng cùng bảo vệ đất nước là điều anh thấy hạnh phúc. Hơn nữa công việc của anh cũng gắn với công việc của những đồng chí khác cao hơn hay thấp hơn.

Anh thanh niên hiện ra trước mắt ông họa sĩ như vậy khiến ông thấy “bắt gặp một con người như anh là một cơ hội hãn hữu cho sáng tác, nhưng hoàn thành sáng tác là một chặng đường dài”. Trái tim và cảm nhận của những người nghệ sĩ thường nhạy bén hơn người thường, anh thanh niên là một con người mang trong mình những phẩm chất đẹp đẽ khiến ông họa sĩ cảm phục, có lẽ vẽ khuôn mặt anh thì dễ nhưng để đặc tả được cả cái tinh thần sôi nổi của một tuổi trẻ khát khao cống hiến lại là một chặng đường dài.

Nhân vật anh thanh niên mang cảm hứng lớn và khát khao sống và cống hiến hết mình cho đất nước. Hình tượng tiêu biểu để lớp thanh niên phía sau noi theo. Học được như anh thanh niên là một điều tuyệt với. Nguyễn Thành Long không đặt tên cụ thể cho nhân vật mà gọi là “anh thanh niên” chính để chỉ những con người như anh trong câu chuyện này không phải các biệt mà là đa số, là tinh thần của cả thế hệ thanh niên dân tộc.

Cảm ơn các bạn các bạn vừa đọc xong top những bài làm văn Suy nghĩ về anh thanh niên trong lặng lẽ sapa hay nhất. Chúc các viết cho mình một bài văn Suy nghĩ về anh thanh niên trong lặng lẽ sapa thật hay và đạt được kết quả cao.

Post Comment