Văn mẫu lớp 6

Phần 2 Đề 15: Tưởng tượng mười năm sau em về thăm trường cũ.

Phần 2 Đề 15: Tưởng tượng mười năm sau em về thăm trường cũ.

Hướng dẫn

Nắng trải vàng trên lối đi. Con đường như mềm mại hơn dưới màu nắng mới. Vậy mà đã mười năm rồi. Thời gian sao đi nhanh đến thế. mười năm, tôi mới có dịp trở lại trên con đường một thời thân thuộc. Con đường đưa tôi trở về với mái trường mến yêu của tôi.

Tôi dừng chân trước cổng trường. Đang giữa giờ học nên trường yên tĩnh quá. Cánh cổng sơn xanh ngày trước vẫn chẳng khác xưa là bao. Chỉ có màu sơn dường như mới hơn, tươi hơn thời tôi còn học. Ngập ngừng bước qua ngưỡng cửa, tôi nghe lòng rạo rực lạ thường. Một cảm giác rất lạ xen vào tâm hồn tôi. Nó vừa rất giống cái hôm đầu tiên tôi bỡ ngỡ cùng đám bạn tò mò đến xem trường mới, vừa không phải thế.

Bác bảo vệ ngăn bước chân tôi. Lúc bấy giờ, tôi mới nhận ra mình quên mất phép tắc vào trường. Tôi xin lỗi bác. Có lẽ, bác đã không còn nhận ra tôi. Mà làm sao có thể nhớ cho hết được. Đã mười năm rồi còn gì. Đã có không biết bao nhiêu gương mặt như tôi đến rồi đi từ cánh cổng này. Bác già hơn. Nhưng ánh mắt ấm áp và nụ cười thân thiện thì vẫn trẻ mãi. Nghe những lời trình bày của tôi, bác nói bằng giọng xúc động thật sự: “Vào đi cháu, vào đi!”.

Xem thêm:  Phân tích bài học được rút ra từ truyện ngụ ngôn Thầy bói xem voi

Tôi cám ơn bác và tự nhiên thấy mạnh dạn hơn. Những chú chim non ríu rít trên nhánh phượng như đang nói lời chào đón nồng nhiệt nhất với tôi. Tôi ngước nhìn thích thú. Chao ôi! Một chùm phượng vĩ đã khoe sắc tự bao giờ. Hạ sang thật rồi. Tôi lại nhớ đến cháy lòng cái mùa hạ cuối cùng ấy của thời cấp 2. Bọn con gái chúng tôi đã ôm nhau khóc khi nghĩ tới ngày sẽ không còn học chung trường, chung lớp nữa. Bây giờ nghĩ lại cứ thấy buồn cười. Cái thời sao mà đáng yêu. Thật dễ khóc, dễ cười, chóng nhớ, chóng quên. Kí ức đã đưa bước chân tôi tới bên một góc phượng đang thời xuân sắc. Kỉ niệm lại ùa về. Cây phượng này lớp chúng tôi trồng trong buổi lễ ra trường giờ đã cành lá sum suê. Không biết phương có còn nhận ra tôi, khi mà tôi cũng lớn nhanh như nó vậy. Những gương mặt bạn bè lại hiện về mới đáng yêu làm sao. Thằng Quân vui như sáo, con Hạ nóng như lửa, cái Thu lanh như cắt, thằng Mẫn đĩnh đạc như ông cụ non…

Giữa bao gương mặt đáng yêu ấy, nụ cười trìu mến của cô giáo chủ nhiệm năm lớp chín lại rõ mồn một. Hôm nay tôi trở lại trường cũng cốt là để gặp cô, để thăm cô sau 10 năm tôi xa trường, xa quê, xa đất nước. Tiếng giảng bài quen thuộc từ dãy phòng học vang đến đã đưa tôi từ kí ức trở về với thực tại. Đúng rồi, tiếng nói ấy của cô giáo dạy Văn, cô giáo chủ nhiệm lớp tôi. Tôi bước nhanh chân về hướng ấy. Tim đập mạnh hơn. Người nóng ran. Lòng rạo rực. Vậy mà chẳng hiểu sao, khi gần tới cửa lớp thì chân tôi líu ríu. Tôi nép mình vào cửa lớp. Giọng cô vẫn ấm áp như xưa: “Quê hương nếu ai không nhớ. Sẽ không lớn nổi thành người”… Bài học cũ lại thức dậy trong tôi từng chi tiết một. Nó đã mãi theo tôi trong những năm tháng xa Tổ quốc. Để hôm nào tôi lại thấy quê hương, mái trường tôi, cô giáo của tôi vẫn mãi mãi là một nỗi nhớ lúc nào cũng trọn vẹn, đong đầy. Vừa lúc ấy, tiếng trống báo hết giờ vang lên. Tôi không kìm giữ cảm xúc của mình được nữa. Tôi chạy ào vào lớp giữa bao con mắt ngơ ngác của thế hệ em tôi: “Em chào cô! Cô còn nhớ em không ạ?”. Quá đột ngột, cô sững sờ trong giây lát. Nhưng chỉ tích tắc là cô đã reo lên: “Ôi, Minh, em lớn quá!”. Tôi sung sướng đến trào nước mắt. Cô vẫn không quên tôi, một cô học trò chẳng có chút năng khiếu gì về môn của cô cả. Vậy mà cô vẫn nhớ. Đúng là cô có trí nhớ tuyệt vời. Mọi người nói về cô không sai chút nào. Lớp học vẫn im lặng như không hề nghe tiếng trống báo ra chơi. Tôi lại tìm thấy mình trong bao gương mặt đáng yêu trong lớp học.

Xem thêm:  Tả về mùa đông văn lớp 6

Tôi đã sống một ngày thật hạnh phúc. Và có lẽ, tất cả sẽ mãi theo tôi suốt cuộc đời!

Theo Bailamvan.edu.vn

Post Comment