Văn mẫu lớp 5

Kể lại một việc tốt mà em đã làm

Kể lại một việc tốt mà em đã làm

Tổng hợp những bài làm văn Kể lại một việc tốt mà em đã làm hay nhất của các bạn học sinh giỏi văn đạt điểm cao. Mời các bạn đọc tham khảo và dựa vào đây viết cho mình một bài văn Kể lại một việc tốt mà em đã làm thật hay. Chúc các bạn luôn luôn học tập tốt.

Kể lại một việc tốt mà em đã làm – Bài làm 1

Tuần trước, trường em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt: nhặt được của rơi, trả lại cho người bị mất.

Trưa thứ năm, trên đường đi học về, qua quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm, vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó.

Một lúc sau, vẫn không thấy người tìm kiếm. Em đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc không biết rằng mình đã đánh rơi. Nếu biết, chắc giờ này người ấy đang loay hoay tìm kiếm. Ai nhỉ? Một bác cán bộ hay một chú công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi này đựng những gì? Tài liệu, giấy tờ hay tiền bạc?

Bao câu hỏi hiện lên trong óc. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Không ai chú ý tới em. Em nghĩ là trả hay không trả? Nếu mình không trả, có ai biết đâu mà trách? Có tiền, mình sẽ mua truyện tranh này, mua quần áo mới này và mua những đồ chơi mà mình ao ước từ lâu. Tưởng tượng đến lúc ấy, em thích lắm, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lễ phát động thi đua như văng vẳng đâu đây: Các em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hổ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi.

Không! Không nên tham của người khác! Phải trả lại thôi!

Chủ nhân chiếc túi xách này sẽ mừng biết bao nếu tìm lại được nó. Nhưng biết ai là người đánh rơi mà trả? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an.
Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chi có một chú trực ban. Thấy em ngập ngừng ở cửa, chú vồn vã hỏi:

– Có chuyện chi đó cháu?

– Dạ thưa chú, cháu nhặt được cái túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú trả lại cho người mất ạ!

Đỡ chiếc túi từ tay em, chú tươi cười xoa đầu em rồi bảo:

– Cháu ngoan lắm, không tham của rơi! Chú cháu minh xem trong này có những gì để còn ghi vào biên bản.

Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe và hơn hai trăm ngàn tiền mặt. Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu Cầu em viết tên và địa chỉ xuống phía dưới.

Sáng thứ hai tuần sau, em được thầy Hiệu trưởng và cô Tổng phụ trách tuyên dương trong tiết chào cờ. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn trường khiến em vô cùng xúc động. Buổi tối, gia đình em tiếp một người khách lạ. Đó chính là chủ nhân của chiếc túi. Bác cám ơn em mãi và tặng em một trăm ngàn để mua sách vỏ và đổ chơi nhưng em kiên quyết từ chối.

Ba mẹ em rất mừng vì em biết làm điều tốt. Lời khen chân thành của mọi người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại chuyện ấy, giờ đây em vẫn thấy vui.

Kể lại một việc tốt mà em đã làm – Bài làm 2

Hôm qua, em đã làm được một việc tốt, đó là giúp một cụ già sang đường ở một nơi mà xe cộ đi lại rất đông. Việc làm đó tuy rất nhỏ nhưng làm em cảm thấy rất vui vì mình đã giúp đỡ được người khác giống như những bài mà cô giảng về đạo đức ở trên lớp.

Xem thêm:  Các bài văn mẫu tả ngôi trường hay nhất

Ở trên lớp, cô giáo hay kể về những gương người tốt việc tốt cho chúng em nghe, và nhắc nhở phải cố gắng học tập theo những tấm gương đó. Và cho chúng em một bài tập về nhà là hãy sưu tầm gương người tốt, việc tốt. Em cảm thấy rất khâm phục nhiều bạn dù nhỏ tuổi nhưng đã có những hành động thật cao cả. Em tự hứa với lòng mình là phải học tập theo.

Thế rồi, hôm qua trong lúc đi học về, mẹ em đèo em ghé vào một hàng tạp hóa để mua một số đồ dùng. Trong khi mẹ mua hàng, em để ý thấy một bà cụ cũng khá già đứng ở đường bên này và hình như cụ đang muốn sang đường. Nhớ đến lời cô giáo dặn và những tấm gương sáng mà cô kể em liền xin phép mẹ để đưa cụ sang đường.

Em chạy ra và hỏi: “Cụ muốn sang đường phải không ạ”, cụ gật đầu và nói: “Cụ định sang đường mà đường đông quá”. Nghe vậy em liền một tay nắm tay cụ, một tay giơ cao để làm dấu hiệu xin đường. Em cảm giác như cụ nắm chặt lấy tay mình và run run, chắc là cụ rất sợ. Đưa cụ sang đến bên kia đường cụ cảm ơn em và chúc em học tập tốt, em liền trả lời: “Không có gì đâu ạ” và chào cụ, em quay trở lại chỗ mẹ và cảm thấy rất vui.

Mẹ cũng khen em về việc làm đó, mẹ bảo nhỏ mà đã biết giúp đỡ người khác như vậy là rất tốt, về nhà em sẽ kể với bố và bà, chắc bố và bà cũng sẽ khen em giống như mẹ. Mai khi đến lớp, em sẽ kể cho các bạn nghe về việc làm của mình, vậy là bài tập về nhà mà cô giáo giao em đã hoàn thành xong mà không phải đi tìm ở đâu cả mà là của chính bản thân mình.

Cô giáo em hay dặn: “Tuổi nhỏ làm việc nhỏ”, các bạn hãy làm thật nhiều việc tốt, dù là những việc rất nhỏ nhưng cũng rất đáng khen.

Kể lại một việc tốt mà em đã làm – Bài làm 3

Tuần trước, trường em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt: nhặt được của rơi, trả lại cho người bị mất.

Trưa thứ năm, trên đường đi học về, qua quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm, vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó.

Một lúc sau, vẫn không thấy người tìm kiếm. Em đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc không biết rằng mình đã đánh rơi. Nếu biết, chắc giờ này người ấy đang loay hoay tìm kiếm. Ai nhỉ? Một bác cán bộ hay một chú công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi này đựng những gì? Tài liệu, giấy tờ hay tiền bạc?

Bao câu hỏi hiện lên trong óc. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Không ai chú ý tới em. Em nghĩ là trả hay không trả? Nếu mình không trả, có ai biết đâu mà trách? Có tiền, mình sẽ mua truyện tranh này, mua quần áo mới này và mua những đồ chơi mà mình ao ước từ lâu. Tưởng tượng đến lúc ấy, em thích lắm, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lễ phát động thi đua như văng vẳng đâu đây: Các em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hổ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi.

Không! Không nên tham của người khác! Phải trả lại thôi!

Xem thêm:  Đề ôn luyện môn Tiếng Việt lớp 5 thi lên lớp 6 – Đề 17 (đề có đáp án)

Chủ nhân chiếc túi xách này sẽ mừng biết bao nếu tìm lại được nó. Nhưng biết ai là người đánh rơi mà trả? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an.

Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chi có một chú trực ban. Thấy em ngập ngừng ở cửa, chú vồn vã hỏi:

–    Có chuyện chi đó cháu?

–    Dạ thưa chú, cháu nhặt được cái túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú trả lại cho người mất ạ!

Đỡ chiếc túi từ tay em, chú tươi cười xoa đầu em rồi bảo:

–    Cháu ngoan lắm, không tham của rơi! Chú cháu minh xem trong này có những gì để còn ghi vào biên bản.

Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe và hơn hai trăm ngàn tiền mặt. Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu Cầu em viết tên và địa chỉ xuống phía dưới.

Sáng thứ hai tuần sau, em được thầy Hiệu trưởng và cô Tổng phụ trách tuyên dương trong tiết chào cờ. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn trường khiến em vô cùng xúc động. Buổi tối, gia đình em tiếp một người khách lạ. Đó chính là chủ nhân của chiếc túi. Bác cám ơn em mãi và tặng em một trăm ngàn để mua sách vỏ và đổ chơi nhưng em kiên quyết từ chối.

Ba mẹ em rất mừng vì em biết làm điều tốt. Lời khen chân thành của mọi người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại chuyện ấy, giờ đây em vẫn thấy vui.

Kể lại một việc tốt mà em đã làm – Bài làm 4

Có một lần tôi đã không hoàn thành tốt nhiệm vụ trực nhật của mình, ấy vậy mà tôi không những không bị phê bình mà còn được biểu dương nữa. Chắc hẳn các bạn rất tò mò “tại sao lại thế?”, phải không nào? Tôi sẽ kể các bạn nghe.

Hôm ấy, thứ năm, trời mưa dầm dề. Tôi thấy thật xui xẻo vì đúng hôm tôi phải đến sớm trực nhật. Tôi mặc áo mưa, xắn quần đến đầu gối, chần thấp chân cao bước trên con đường nhão nhoét đầy bùn đất, ổ voi ổ gà sũng nước. Chợt tôi nhìn thấy từ xa một bà cụ gầy yếu xiêu vẹo chống chiếc gậy dò dẫm từng; bước một, người như muốn đổ. Tôi vội đi lại chỗ cụ, lễ phép hỏi:

– Thưa bà, bà có việc gì mà lại đi giữa trời mưa thế này ạ?

Bà cụ nhìn tôi, móm mém cười:

– À, đứa con gái của bà ở làng bên bị ốm. Bà lo quá nên sang xem sao.

Đúng như mẹ tôi dạy, hạnh phúc luôn đến khi ta làm việc tốt

Tôi ái ngại nhìn con đường phía trước. Từ đây sang làng bên dễ đến hai cây số, liệu bà cụ có thể sang tới nơi? Ngần ngại một lúc, tôi nói với bà:

– Bà ơi, đường từ đây sang làng bên xa lắm. Hay bây giờ, bà vịn vào tay cháu, cháu đưa bà sang làng bên nhé!

Bà cụ mừng rỡ:

– Bà cũng đang lo, đường trơn quá, lỡ ngã thì khổ lắm. May quá, có cháu giúp bà rồi.

Thế là hai bà cháu tôi, bà vịn cháu, cháu đỡ bà cùng “dắt” nhau đi. Trời sáng dần, một số anh chị học sinh cũng đang trên đường tới trường. Có anh chị còn vô lễ, lấn đường của bà cháu tôi. Trời mỗi lúc một mưa to, gió mỗi lúc một thổi mạnh. Thấy bà cụ co ro, răng đập vào nhau lập bập, tôi biết là bà đang lạnh. Bà lẩm bẩm: “Thời tiết thế này chỉ tội con người thôi”. Tôi vội dừng lại, cởi áo khoác của mình ra choàng lên người bà cụ. Bà tấm tắc khen:

– Cháu thật ngoan ngoãn, hiếu hạnh.

Dần dần, hai bà cháu cũng tới được làng bên. Bà cảm ơn tôi mãi. Đợi bà vào làng rồi, mặc trời mưa, tôi ba chân bốn cẳng chạy tới lớp. Muộn gần nửa tiếng. May quá, bạn Hà cùng bàn đã trực nhật giúp tôi, Cô giáo phê bình:

Xem thêm:  Tả bác nông dân đang cày ruộng

– Hôm nay bạn Dương đã không hoàn thành nhiệm vụ trực nhật của mình lại còn đi học muộn. Cô phê bình bạn Dương trước lớp.

Tôi liền đứng dậy, xin phép cô kể lại nguyên nhân đi học muộn để cô và các bạn nghe. Cô giáo và cả lớp hiểu ra mọi chuyện cô không phê bình tôi nữa mà còn biểu dương:

– Bạn Dương tuy đi học muộn nhưng đã làm được một việc tốt, thật đáng khen. Cô sẽ đề nghị nhà trường khen thưởng. Thôi, chúng ta tiếp tục bài học.

Tuy hơi mệt nhưng tôi cảm thấy rất vui vì đã làm được một việc tốt. Đúng như mẹ tôi dạy, hạnh phúc luôn đến khi ta làm việc tốt.

Kể lại một việc tốt mà em đã làm – Bài làm 5

Vào Chủ nhật tuần trước, mẹ đã cho em đi sở thú chơi. Hôm đó em đã gặp một tình huống rất thú vị và em muốn chia sẻ với mọi người câu chuyện này.

Hôm đó, vì là ngày nghỉ nên mọi người đến chơi và tham quan rất đông. Em say sưa đi ngắm hoa và quan sát các con vật. Đây là dịp rất tốt để em có thời gian quan sát nhiều loài động vật hoang dã mà mình mới chỉ được nhìn qua sách báo và tivi.

Khi em say sưa ngắm nhìn chú hổ oai phong trong chuồng ở khu thú dữ thì em nhìn thấy một em bé khoảng ba, bốn tuổi đang đứng khóc bên cạnh vườn hoa. Em thấy em bé chỉ đứng có một mình, có một, hai người xung quanh đó nhưng không ai quan tâm đến em. Em đi đến gần bé, càng gần càng nghe thấy tiếng khóc to hơn và tiếng gọi "Mẹ ơi! Mẹ ơi!". Em đến dỗ em bé nín khóc, đưa cho em ấy quà bóng bay của mình nữa. Trò chuyện một lát, em được biết em bé tên là Minh Quân. Minh Quân mải chơi và đuổi theo con bươm bướm thì không nhìn thấy mẹ đâu nữa. Bây giờ thì em đã đoán chắc rằng em ấy đã bị lạc mất mẹ. "Chắc là mẹ Minh Quân đi tìm con cũng rất lo lắng" – Em thầm nghĩ. Rồi em lấy nước cho Minh Quân uống, lấy khăn giấy lau sạch nước mắt nước mũi cho em ấy nữa. Sau đó, em dắt theo em ấy đến chỗ mẹ em đang ngồi nghỉ. Em kể qua tình hình cho mẹ nghe và đề nghị mẹ giúp đỡ em ấy. Mẹ đã đồng ý với ý kiến của em là đưa Minh Quân đến chỗ các cô chú quàn lý công viên nhờ thông báo giúp trên loa phóng thanh.

Khi các cô quân lý vừa thông báo xong được khoảng năm phút thì mẹ em ấy đã tới, cô ấy trình bày và xuất trình giấy tờ với các cô chú quản lý rồi đón bé Minh Quân, Mẹ của Minh Quân mừng đến rơi nước mắt, cô ấy cứ cảm ơn em rối rít, cả các cô chú quản lý công viên cũng khen em làm em xấu hổ quá vì em biết việc mình làm không có gì to tát cả.

Hôm đó em đã rất vui vì làm được việc giúp đỡ người khác. Đó là một kỉ niệm mà em sẽ nhớ mãi. Em tự nhủ sẽ cố gắng làm thật nhiều việc tốt đề xứng đáng với tình cảm yêu mến của mọi người xung quanh.

Cảm ơn các bạn các bạn vừa đọc xong top những bài làm văn Kể lại một việc tốt mà em đã làm hay nhất. Chúc các viết cho mình một bài văn Kể lại một việc tốt mà em đã làm thật hay và đạt được kết quả cao.

Post Comment